[ Mục lục gốc ] Bảng 5: Các khu Bảo vệ Biển Ðề xuất ở Việt Nam
Nguồn: Khu Ramsar Việt Nam trở thành thành viên tham gia ký kết Công ước về Các vùng đất ngập nước có tầm quan trọng quốc tế (thường gọi là Công ước Ramsar) ngày 20/1/1989. Công ước có mục tiêu tăng cường bảo vệ và sử dụng khôn khéo đất ngập nước và nguồn lợi của chúng. Có 123 thành viên tham gia ký công ước, với tổng số 1.060 khu đất ngập nước, tổng số 80,6 triệu hecta đã được công nhận trong Danh sách các khu Ðất ngập nước có tầm quan trọng Quốc tế theo Công ước Ramsar. Ngày 20/9/1988, Văn phòng Công ước Ramsar đã công nhận Xuân Thuỷ là Khu Ramsar đầu tiên của Việt Nam và cho đến nay đây cịng vẫn là Khu Ramsar duy nhất ở nước ta. Một số khu đất ngập nước khác đang được đề xuất thêm là Vườn Quốc gia Tràm Chim (tỉnh Ðồng Tháp), Khu Bảo vệ đất ngập nước Tam Giang-Cầu Hai (tỉnh Thừa Thiên Huế). Khu Di sản Thế giới Mục tiêu của Công ước liên quan đến bảo vệ Di sản Văn hoá và Thiên nhiên thế giới (thường được gọi tắt là Công ước Di sản thế giới) nhằm bảo vệ các giá trị văn hoá và thiên nhiên theo yêu cầu của Công ước. Ðây là thoả thuận quốc tế đã được thông qua bởi Hội nghị toàn thể của UNESCO vào năm 1972. Uỷ Ban Công ước và Di sản thế giới hoạt động để đảm bảo những giá trị nổi tiếng của các khu đã liệt kê được bảo vệ cho cả nhân loại và đảm bảo việc bảo vệ chúng thông qua hợp tác chặt chẽ hơn trong các quốc gia. Quốc hội CHXHCN Việt Nam đã phê chuẩn Công ước và Chính phủ đã chấp nhận giữ gìn và duy trì chúng. Hiện tại có 4 khu Di sản thế giới ở Việt Nam là Vịnh Hạ Long, Quần thể Di tích Huế, Phố cổ Hội An và Thánh địa Mỹ Sơn (trong đó chỉ có Vịnh Hạ Long là Khu Di sản thiên nhiên). Một số khu vực khác mới đây được đệ trình lên Uỷ Ban Di sản thế giới là Vùng núi đá vôi Phong Nha - Kẻ Bàng (tỉnh Quảng Bình) và Vườn Quốc gia Ba Bể (tỉnh Bắc Kạn). Khu dự trữ Sinh quyển Rừng ngập mặn Cần Giờ (gần thành
phố Hồ Chí Minh) đã được công nhận là Khu Dự trữ sinh quyển đầu
tiên của Việt Nam, và được UNESCO phê chuẩn năm 2000. Mục đích của các
khu này ngoài việc bảo vệ các hệ sinh thái và các loài còn
phải
duy trì được sự cân bằng của các hoạt động xã hội, kinh tế và
môi trường văn hoá của các cộng đồng địa phương sống trong
đó. [ Mục lục gốc | Tiếp theo ] |